Thơ Song Thất Lục Bát
•CHÀNG• ( Hồi 1 )
Ánh quang nguyệt pha sương trong gió
Nỗi niềm buồn ai tỏ lòng ta
Trăng lên khuất bóng chiều tà
Hữu duyên vô phận phương xa nhớ thầm
Còn đâu thuở tri âm ngày ấy
Nâng chén sầu bái lạy kết giao
Thề xưa nguyện ước chi nào
Giờ đây chỉ mỗi trăng cao với người
Lòng nhói thắt miệng cười môi đắng
Dạ kêu gào bởi chẳng còn ai
Riêng ta rệu rã hình hài
Sông khuya in bóng nhân hai nỗi buồn
Rượu đã cạn trăng buông mờ ảo
Giửa canh trường ngẫm đạo luân thời
Cố nhân thi hữu muôn nơi
Làm sao hiểu hết những lời thơ say
Bạch Tiểu Phụng lòng này gửi gấm
Vài lời thôi ca cẫm đủ rồi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Để lòng thi sĩ đêm ngồi tương tư...
_Bạch Tiểu Phụng_ 14.12.2015
========================
•NÀNG• ( Hồi 1 )
Chiều buông vội màn đêm khoả lấp
Nhớ người xưa lòng cập bến tình
Duyên thời nguyệt lão làm thinh
Mặc cho con tạo xoay mình mãi thôi
Phận nhi nữ đành ngồi thương nhớ
Chuyện tình xưa một thuở quay về
Vì đâu chia ngã tình "thê"
Khóc than số phận bên lề thi ca
Nâng chén tửu mong là quên được
Hạ giao bôi lúc trước hẹn thề
Chàng ơi phận lỡ buồn ghê
Tình ta son sắc gửi về miền yêu
Là do thiếp khơi điều suy nghĩ
Bởi tâm tư hay vị men sầu
Hai miền nguyệt tỏ đêm thâu
Kẻ nơi ngọn gió người đầu chân mây
Lộng Tiểu Ngọc đêm ngày hối tiếc
Ước mong rằng cách biệt này đây
Kiếp sau ta sẽ sum vầy
Uyên ương hồ điệp thơ say lòng người .
_Bạch Tiểu Phụng_ 14.12.2015
( STLB )
•CHÀNG• ( HỒI 2 )
Vẫn đơn lẻ bao năm dụng tửu
Mượn lời thơ tề tựu trăng ngà
Hai miền cách biệt phương xa
Có chăng cũng chỉ ánh tà tịch liêu
Lòng tự vấn những điều tơ tưởng
Bởi do ta gắng gượng quên nàng
Bên người viễn cảnh giàu sang
Còn ta thảm cảnh bẽ bàng đơn côi
Ly rượu đắng ai ngồi thương nhớ
Ký ức về gợi ngỡ niềm xưa
Làm sao thấu hết cho vừa
Nguyệt quang soi bóng tửu chưa ngấm lòng
Ai còn hận tình trong cõi ảo
Để sầu vương con tạo xoay vần
Vì đâu luỵ ái quên thân
Ngốc sao ngốc vậy có cần thế không
Bạch Tiểu Phụng nặng lòng đa cảm
Cả một đời chẳng dám trông ai
Thế gian lắm cảnh bi hài
Người thương kẻ ghét đúng sai chẳng "ngờ" ...
_Bạch Tiểu Phụng_ 16.1.2016
=========================
•NÀNG• ( HỒI 2 )
Tay nâng chén hoàng hoa trong mộng
Cảnh điền viên trước cổng xế chiều
Buồn trông cánh nhạn bạt phiêu
Nhớ về hình bóng người yêu thuở nào
Lòng của thiếp chàng sao hiểu được
Duyên tình kia biết trước chẳng thành
Trăng ngời thi hoạ nên tranh
Vẽ ra khung cảnh tình đành biệt ly
Chàng hận thiếp chỉ vì tình lỡ
Có hay chăng nỗi sợ trăm điều
Gia đình bạn hữu người yêu
Mang ra đong đếm thà liều chết đi
Cần chi nữa thị phi dư luận
Chốn trần gian không thuận thì suy
Âu toàn những kẻ chỉ vì
Hơn thua ganh ghét giữ ghì trong tâm
Lộng Tiểu Ngọc thi ngầm ẩn nghĩa
Vạn kiếp sầu thiên địa thấu chăng
Hận tình hận nghĩa sao bằng
Hận mình vô dụng há ngăn được đời...
_Bạch Tiểu Phụng_ 16.1.2016
( STLB )
•CHÀNG• ( Hồi 3 )
Gió xe lạnh hương xuân phảng phất
Ly rượu sầu ngẫm thật đắng cay
Vì đâu ta đã bao ngày
Luỵ vương hình bóng cơn say gọi mời
Đêm thổn thức tình khơi cõi mộng
Tiếng vạc kêu như bổng vỡ oà
Tay ai nâng chén hoàng hoa
Nửa vơi nửa cạn tiếc cho cuộc tình
Nhớ nàng lắm lặng thinh chẳng nói
Hương tóc xưa gió thổi mang về
Người thì lẻ bóng buồn thê
Còn ai gối chiếc đêm về tương tư
Gió ghẹo nguyệt mây chừ bay vội
Núi bên sông tự hỏi buồn chăng
Chữ duyên vô phận âu rằng
Tình kia cũng chỉ như trăng đêm rằm
Bạch Tiểu Phụng ghé thăm chốn cũ
Lời thề kia cổ thụ khắc ghi
Ngày xưa nàng hứa những gì
Thân cây giữ vẹn , người đi chốn nào...
_Bạch Tiểu Phụng_ 4.2.2016
========================
•NÀNG• ( Hồi 3 )
Đông đã kết Xuân về gió thoảng
Thiếp ngồi đây ngắm ngọn cây buồn
Đung đưa như thể chẳng buông
Khác gì năm ấy vỡ tuồng nặng mang
Bởi chữ hiếu cung đàn lỗi nhịp
Hỏi do đâu tì thiếp lặng người
Công cha nghĩa mẹ ai ơi
Phận là nhi nữ tình đời xá chi
Buông chén rượu lệ ghì môi thắm
Mặn chát thay lệ đẫm cung sầu
Đàn khơi nốt nhạc canh thâu
Vọng vang tự khúc tình đầu nhạt phai
Làm sao xoá những ngày xưa ấy
Chỉ mong chàng nên hãy quên đi
Tim đau khi mãi giữ ghì
Buồn theo năm tháng chữ "bi" hoá "sầu"
Lộng Tiểu Ngọc đêm thâu gửi gắm
Nỗi lòng kia mang đậm chân tình
Chỉ do số kiếp điêu linh
Hữu duyên vô phận nên đành chia phôi ...
_Bạch Tiểu Phụng_ 4.2.2016
( STLB )
•CHÀNG• ( Hồi 4 )
Ly rượu đắng thi sầu ẩn lệ
Mối tương tư trăm bể khổ đau
Dòng tin như đã mục nhàu
Xem đi cất lại đớn đau cõi lòng
Đêm lặng lẽ trời đông gối chiếc
Lạnh bờ vai ánh nguyệt vô tình
In chi nhân ảnh lặng thinh
Của người thi sĩ niềm tin nhạt nhoà
Còn đâu nữa tình hoa cõi mộng
Nhói tim đau lạnh cóng thân gầy
Tay buông nét chữ mi cay
Giọt rơi trên giấy giọt nhoà mực lem
Là nỗi nhớ khi đèn chợt tắt
Vẫn niềm đau hiu hắt đơn hình
Tình đi khi mất niềm tin
Còn chăng một kẻ riêng mình ấp ôm
Bạch Tiểu Phụng độc tôn một cõi
Cớ do đâu mòn mỏi đợi chờ
Duyên thời Nguyệt Lão thờ ơ
Riêng ai vẫn mãi đợi chờ thuỷ chung..
- Bạch Tiểu Phụng - 05\03\2016 .
=========================
•NÀNG• ( Hồi 4 )
Dưới rặng liễu em thầm luyến nhớ
Về tình duyên một thuở bên chàng
Tiếc thay số kiếp nặng mang
Không thì ta chẳng lỡ làng mỗi nơi
Người phương Bắc kẻ Nam đôi ngã
Đến bên nhau dẫu lạ thành quen
Tiếc thay hai chữ Sang - Hèn
Hỡi ơi nhân thế lệ chen mắt nhoà
Em vẫn nhớ tình hoa cõi mộng
Là bài thơ cuộc sống đôi mình
Do chàng viết tặng làm tin
Chẳng ngờ duyên lỡ chuyện tình ly tan
Dòng thư cuối hai hàng nhoà lệ
Nhói tim em dẫu thế vẫn đành
Đông về lạnh lắm không anh
Niềm thương nỗi nhớ hoá thành lệ em
Lộng Tiểu Ngọc ngày đêm mãi nhớ
Về chuyện tình trắc trở một thời
Mà chàng có thấu... ai ơi !!
Trong tâm vẫn mãi ngàn đời luyến vương ...
- Bạch Tiểu Phụng - 05\03\2016
( STLB )
•CHÀNG• ( Hồi 5 )
Ta lặng bước ôm sầu bể nhớ
Những ngày qua cứ ngỡ bên nàng
Đâu hay giấc mộng vỡ tan
Người say mắt nhắm hai hàng lệ rơi
Xin hãy gượm những lời nói ấy
Để ta mơ xin chớ đừng đi
Lòng đau tâm mãi giữ ghì
Giấc mơ bên kẻ ra đi bội tình
Còn đâu nữa niềm tin thuở trước
Dối gian thay chẳng được bao ngày
Ai giờ nửa tỉnh nửa say
Mơ màng níu giữ đoạn giây buộc tình
Này Nguyệt Lão lặng thinh chi nữa
Ta chẳng tin câu hứa của người
Thế gian tuy lắm vui tươi
Nhưng lòng ta đã nụ cười đắng cay
Bạch Tiểu Phụng giờ này vẫn thế
Mãi bên thơ mặc kệ nhân thời
Mưa nào mưa mãi người ơi
Bình minh sẽ đến khi đời an vui...
- Bạch Tiểu Phụng - 08\03\2016
=========================
•NÀNG• ( Hồi 5 )
Theo năm tháng tình vơi mờ nhạt
Nỗi nhớ vương câu hát đợi chờ
Của người thiếu nữ mộng mơ
Đợi chàng hoàng tử bên bờ yêu thương
Chắc có lẽ như gương bể mộng
Ước mơ này cuộc sống đâu cho
Đời em lắm cảnh pha trò
Khác nào năm tháng làm hoa lụi tàn
Bổng nghe tiếng của chàng một thuở
Thiếp giật mình như ngỡ hôm qua
Nào hay vạn cổ cách xa
Tài tình như thế mà ra hão huyền !!
Là nỗi nhớ như điên hoá dại
Khiến lương tri đánh bại trái tim
Thôi thì thiếp sẽ lặng im
Quên đi quá khứ kiếm tìm tương lai
Lộng Tiểu Ngọc hình hài mờ nhạt
Cất lời ca tiếng hát cuối cùng
Vùi chôn một mảnh tình chung
Mang bao nước mắt tận cùng nỗi đau...
- Bạch Tiểu Phụng - 08\03\2016
( STLB )
•CHÀNG• ( Hồi 6 )
Ta rão bước bên sông tỉnh lặng
Ánh nguyệt quang thinh vắng u buồn
Cỏ cây chen lá đêm buông
Rượu mời lữ khách quay cuồng ngân nga
Thế gian hỡi tình là cơn mộng
Người thì vui kẻ sống thiên sầu
Có chăng chỉ mỗi ta đau
Ngâm thơ ủ rượu gục đầu nghêu ngao
Ai dâng tửu gửi vào trần giới
Lạnh lùng thay gió thổi đêm đông
Trên tay còn đó thiệp hồng
Khắc tên người lạ chứ không phải mình
Lặng một phút làm thinh chẳng nói
Mối tình xưa dẫn lối đưa về
Tuy là chẳng được hiền thê
Lòng ta vẫn nguyện câu thề nặng mang
Bạch Tiểu Phụng nhớ nàng nên vậy
Chẳng sao đâu ngày ấy qua rồi
Rượu cay khi đến bờ môi
Tình say bởi kẻ lặng ngồi tương tư...
- Bạch Tiểu Phụng - 17\03\2016
==========================
•NÀNG• ( Hồi 6 )
Thiếp ngồi nhớ về chàng một thuở
Chốn trà lầu ai ngỡ ta vui
Tận sâu ánh mắt chôn vùi
Hiện ra viễn cảnh buông xuôi ngày nào
Niềm đau ấy gửi vào dĩ vãng
Kiếp sầu vương năm tháng trãi dài
Duyên kia chữ nợ chưa phai
Để lòng hồi tưởng lệ dài thấu tâm
Mây bên gió âm thầm dan díu
Kẻ sầu tình ngắm liễu kề trăng
Hỏi xem nhân thế sự rằng
Có duyên không nợ băn khoăn được gì ?
Dẫu là vậy nhiều khi chẳng thể
Xoá hay quên mặc kệ được đâu
Còn nguyên vãn khứ tình đầu
Người khơi kẻ xoá lo âu , nghĩ thừa
Lộng Tiểu Ngọc khi xưa bội ước
Để giờ đây đánh cược cả đời
Tiếc thương một mảnh tình vơi
Mượn thơ gửi lại đôi lời , nhân gian...
- Bạch Tiểu Phụng - 17\03\2016
( STLB )
•CHÀNG• ( Hồi 7 )
Đêm thinh lặng gió lùa khe cửa
Mảnh tim côi chất chứa nỗi sầu
Ai buồn người có hiểu đâu
Tìm trong nhân thế tình đầu vẹn nguyên
Lòng kẻ sĩ bên thuyền sông nước
Mộng phù du há được là bao
Chừ đây tửu đắng thêm vào
Chừ đây nỗi nhớ trăng sao thấu lòng
Khoan gượm đã tìm trong giây lát
Nỗi niềm buông như lạc bến mơ
Ngàn năm ẩn sĩ đợi chờ
Một người thấu hiểu duyên cơ ắt thành
Thật đáng tiếc bức tranh chưa vẹn
Kẻ ra đi quên hẹn ước thề
Rượu cay thức tỉnh cơn mê
Mắt sầu gợn sóng tái tê rộn tình
Bạch Tiểu Phụng lặng thinh ngây ngất
Bổng con thuyền buộc chặt rời cây
Cho ta khất chén rượu này
Vì nàng ta sẽ lựa dây đoạn trường...
_Bạch Tiểu Phụng_ 05\04\2016
==========================
•NÀNG• ( Hồi 7 )
Đêm tỉnh mịch sương giăng lạnh vắng
Nỗi nhớ chàng làm đắng tim côi
Giờ đây vẫn mỗi thiếp ngồi
Trà lầu thưa khách vài đôi chuyện trò
Tay nâng chén hoàng hoa bể mộng
Ngẫm sự đời chẳng giống như mơ
Nửa vơi nửa cạn lặng chờ
Tửu như tri kỷ đợi thơ giải bày
Xin khép lại bao ngày những tháng
Nhìn mà xem , lằn trán có vôi
Tình xưa đã hết , qua rồi
Xuân thì ngẫm lại than ôi kiếp người
Tửu chưa nhấp , ai cười nửa miệng
Hỏi thế gian một tiếng chân tình
Mà sao Lão Nguyệt làm thinh
Người thì phương Bắc riêng mình bờ Nam
Lộng Tiểu Ngọc khẩy đàn ai oán
Dụng lời thơ dứt đoạn tình ca
Muốn quên chẳng được bởi là
Giang hồ rượu ấy trót pha lệ người...
_Bạch Tiểu Phụng_ 05\04\2016
( STLB )
•CHÀNG• ( Hồi 8 )
Đêm yên vắng mắt sầu ngấn lệ
Mộng phù du nhân thế hửu tình
Trên trăng , dưới nước , giửa mình
Trời cao há thấu lặng thinh một màu
Xin chôn chặt tình đau dĩ vãng
Cả một đời tựa áng thơ say
Chén sầu nửa cạn nửa đầy
Tửu chưa ngấm dạ lòng cay lạ thường
Là tại bởi tình vương chưa dứt
Hay là vì rượu thức cơn mê
Giai nhân như thể cận kề
Bên nhau tâm sự tỉ tê chuyện trò
Bổng cơn gió lùa hoa rơi rụng
Cánh tay nào khẻ đụng bàn tay
Giật mình ai có nào hay
Chỉ là giấc mộng lạ thay hão huyền
Bạch Tiểu Phụng âu duyên chưa tận
Dụng lời thơ gửi đấng cao xanh
Hồng duyên một kiếp chưa thành
Vẫn luôn giữ trọn tình anh với người...
• Bạch Tiểu Phụng • 16.6.2016
==========================
•NÀNG• ( Hồi 8 )
Nâng chén tửu khơi miền cảm xúc
Cám cảnh đời rũ mục hồn trinh
Tiếng ai văng vẳng ta - mình
Giờ đây lẻ bóng lặng thinh ngồi buồn
Thương chàng lắm tay buông phím gảy
Khúc tự tình chàng hãy quên đi
Vô duyên chẳng phận há ghì
Chân mây ngọn gió người đi kẻ chờ
Cao xanh hỡi ! lời thơ ai hiểu ?
Kiếp gian truân chữ hiếu nặng lòng
Sá chi một mảnh tình hồng
Đong đi đếm lại vẫn không vẹn tròn
Giờ đây thiếp lầu son gác tía
Buồn lắm thay cười mĩa mai đời
Chân tình nợ mãi chưa vơi
Lời đâu kiều diễm cho ngơi lòng chàng
Lộng Tiểu Ngọc gảy đàn ai oán
Dụng lời thơ dứt đoạn tâm tình
Năm canh lữ khách lặng thinh
Bên lầu Phong Nguyệt kẻ "bình" người "suy" !!
• Bạch Tiểu Phụng • 16.6.2016
( STLB )
•CHÀNG• ( Hồi 9 )
Ta lặng bước bên sông tĩnh mịch
Chuyện nhân gian bởi tích dịch tuồng
Đêm sầu thi sĩ tay buông
Vẽ nên câu chuyện tình buồn tự tâm
Làng Phong Nguyệt đêm rằm sáng tỏ
Chốn gia trang chẳng có bạn thơ
Ngàn năm ẩn sĩ đợi chờ
Đêm trăng cô tịch nàng thơ thấu lòng
Giận một mối càng trông càng thẳm
Ngắm cảnh thêm trêu tấm lòng đau
Ngoài kia gió lạnh sương dầu
Tình nao như đã dài lâu sớm chiều
Mi ướt lệ tay khều vạt áo
Nhớ người xưa đàn não đêm dài
Bây giờ đã nửa canh hai
Vang đâu một tiếng thở dài thê lương
Bạch Tiểu Phụng tâm thường đa cảm
Nâng chén sầu lệ khảm vào tim
Chữ "duyên" thêm "hữu" ta tìm...
Tiếc thay tri kỷ như "kim" bể đầy !!!
• Bạch Tiểu Phụng • 29.6.2016
==========================
•NÀNG• ( Hồi 9 )
Nâng chén tửu nhìn mây ngắm gió
Dụng lời thơ phát hoạ tâm cang
Trời Nam lẻ bóng riêng chàng
Còn bên Cõi Bắc thiếp đan thơ sầu
Này chàng hỡi ! từ lâu thiếp đã..
Nhớ thương ai lệ ngã bờ mi
Và trong hàng vạn câu "vì"
Trăm câu chẳng đủ mà ghi thành lời
Điều thứ nhất rằng ơi... vì nhớ
Điều thứ hai chăng chớ vì thương
Điều ba duyên đã chung đường
Tam sinh thiết nghĩ chữ "thương" nặng lòng
Cớ do đâu tình trông như đã
Lại xa nhau chẳng há vô tình
Tiếc thay Nguyệt Lão lặng thinh
Se duyên đứt đoạn cho mình cách xa
Lộng Tiểu Ngọc ngắm hoa chua xót
Tủi thân thay bèo bọt lênh đênh
Nữ nhi số phận chông ghềnh
Mười hai bến nước chẳng "êm" bến nào...
• Bạch Tiểu Phụng • 29.6.2016
• DỤNG TỬU HOẠ THI CHÀNG & NÀNG.10 •
( STLB )
•CHÀNG• ( Hồi 10 )
Trời phương bắc gió lùa se lạnh
Chốn bờ nam mây tản nhẹ buông
Trên xe kẻ sĩ nao buồn
Ngựa phi cảnh vật như tuôn miệt mài
Đời lãng tử trên vai nặng gánh
Kiếp văn nhân khó tránh bể tình
Thương nàng ta mãi lặng thinh
Lời đâu kiều diễm cho mình hiểu ta
Sông bên núi thế mà tri kỷ
Kẻ đơn thân tửu luỵ kề trăng
Ước chi ! Ta chỉ ước rằng...
Duyên thời hữu phận rã băng cõi lòng
Kìa gượm đã phải không ấy nhỉ ?
Là nàng ư ? hay chỉ là mơ
Gặp nhau giây phút thẩn thờ
Mắt sầu gợn sóng ai ngơ ngác nhìn
Bạch Tiểu Phụng lặng thinh giây lát
Ngắm người thương như lạc chốn nao
Đời ai đoán được gì nào
Gặp nàng âu cũng trời cao thấu lòng !
• Bạch Tiểu Phụng • 18.7.2016
=============================
•NÀNG• ( Hồi 10 )
Mười năm đợi chàng ơi thiếp nhớ
Ngày người đi cứ ngỡ lìa xa
Trời nam - cõi bắc thế mà
Duyên thời gặp lại hai ta lặng mình
Muốn ôm chặt điều tin là thật
Sợ rằng mơ lạc mất người thương
Lặng trong giây phút khiêm nhường
Thiếp nhìn e thẹn chàng vương cõi huyền
Nếu như đã thiên duyên định sẵn
Cớ hà chi im lặng nhìn nhau
Phải chăng vạn ước nghìn cầu
Gặp rồi chỉ để xa nhau hỡi người
Chàng tặng thiếp nụ cười thuở ấy
Ký ức xưa trỗi dậy nơi lòng
Nhớ mùa tuyết phủ đêm đông
Ai người lữ khách bên Hồng Nguyệt lâu
Lộng Tiểu Ngọc trên lầu Phong Nguyệt
Gảy đàn than đêm tuyết đơn côi
Lữ nhân đồng cảm bồi hồi
Ngâm thơ hoạ cảnh kết đôi chuyện trò...
• Bạch Tiểu Phụng • 18.7.2016